Sự tiến bộ trong khoa học luôn đi kèm với sự hy sinh, chỉ có điều là bạn hy sinh theo cách nào. Có những nhà nghiên cứu dành cả thanh xuân của mình, hạnh phúc của mình cho khoa học. Cũng có những người bất chấp cả mạng sống, thậm chí là tự mình trải qua những thí nghiệm cực kinh dị để giúp nền khoa học phát triển. Bạn sẽ không tưởng tượng được chúng... khủng khiếp đến thế nào đâu.
1. Nuốt dịch nôn của bệnh nhân để chứng minh bệnh sốt vàng không lây lan
Bạn cứ nghĩ mà xem, việc miếng nôn đã... chạy qua cổ họng và bạn cố gắng đẩy chúng trở lại dạ dày đã là ý tưởng "thoáng thôi mà muốn ói thêm lần hai" rồi. Ấy thế mà Stubbins Ffirth, một bác sĩ người Mỹ sống ở đầu thế kỷ 19, đã thực hiện nghiên cứu khá kinh khủng khi... nuốt dịch nôn màu đen của bệnh nhân vào bụng.
Người mắc bệnh sốt vàng sẽ nôn ra những bãi màu đen
Sở dĩ Stubbins Ffirth làm vậy bởi vào thời ấy, bệnh sốt vàng được cho là cực dễ lây lan. Mọi người tâm niệm rằng chỉ cần nằm lên ga trải giường của người mắc thôi là bạn cũng bị lây bệnh rồi. Để chứng minh bệnh này chỉ lây qua muỗi hoặc đường truyền máu, Ffirth đã lấy dịch nôn của người bệnh để chà vào vết thương hở (do ông tự gây ra) trên tay mình, bôi dịch vào hốc mắt và nuốt dịch nôn. Thậm chí, Ffirth còn... nén dịch nôn thành thuốc rồi uống.
Thật may là Stubbins Ffirth không mắc bệnh sốt vàng và khẳng định của ông là đúng.
2. Ăn sán dây trong ruột của người chết
Trong một lần thực hiện khám nghiệm tử thi vào năm 1878, bác sĩ người Ý Giovanni Grassi đã tìm thấy trứng sán dây trong ruột xác chết. Cho rằng đây quả là cơ hội ngàn năm có một để làm rõ sự lây truyền của sán dây, Grassi quyết định thực hiện thử nghiệm trên chính bản thân mình.
Quả là một cảm giác khó tả khi bạn quyết định ăn thứ gì đó từ cơ thể người chết, mà đó lại còn là trứng sán...
Sau khi biết chắc bản thân không mắc bệnh giun sán (qua việc kiểm tra phân của mình suốt năm trời), Grassi nuốt luôn trứng sán trong... phân người chết vào bụng. Một tháng sau, Grassi thấy khó chịu và đã tìm thấy trứng giun trong chất thải của mình. Grassi reo lên sung sướng bởi nhờ sự mạo hiểm đầy mất vệ sinh này, ông đã biết được ký sinh trùng sẽ lây qua phân và đường ruột. Điều đó đã cứu sống cả triệu người.
3. Uống vi khuẩn tả để chứng minh lập luận của mình là đúng
Cuối thế kỷ 19, bệnh dịch tả đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm ngàn người. Khi ấy, không ai biết rằng sự ô nhiễm nguồn nước lẫn thực phẩm bẩn là nguyên nhân dẫn tới bệnh này. Họ cho rằng ông trời muốn trừng phạt và đày đọa con người nên đã gây ra thứ dịch khủng khiếp ấy.
Max Josef von Pettenkofer không cho là vậy. Ông khẳng định sự kém vệ sinh trong ăn uống, sinh hoạt đã khiến khuẩn tả sinh sôi. Tới năm 1892, ông đã thu được một ly nước có chứa rất nhiều vi khuẩn tả. Và bạn biết sao không? Pettenkofer uống sạch ly nước đó. Dĩ nhiên là Pettenkofer đã mắc bệnh nặng. May mắn là ông đã vượt qua nó để chứng minh rằng việc uống ở nguồn nước bẩn, ăn ở nguồn thực phẩm bẩn thì dịch tả tấn công là điều "rõ như ban ngày".
4. Tự tiêm vi khuẩn lậu vào người để chứng minh mình đã... sai
John Hunter là một nhà giải phẫu học khá nổi tiếng. Tuy nhiên, người làm khoa học cũng phải có lúc sai, và John Hunter chẳng phải ngoại lệ.
Bệnh lậu là mối đe dọa lớn đối với hàng ngàn gái mại dâm vào thời kì đó. Còn John Hunter thì cho rằng bệnh lậu và bệnh giang mai là một và chúng chỉ là những biểu hiện ở các giai đoạn khác nhau. Vốn rất tự tin vào lý thuyết của mình, John Hunter đã tiêm vi khuẩn lậu vào người. Ông không tin bất kì ai khác ngoài mình cả.
Vi khuẩn bệnh lậu nhìn dưới kính hiển vi. Và có lẽ chúng ta chỉ nên nhìn nó dưới dạng này thôi...
Hunter đã lấy mủ lậu từ một người đàn ông nhiễm bệnh và tiêm trực tiếp vào cơ thể. 100% là Hunter nhiễm bệnh lậu. Sau đó một thời gian, ông nhiễm tiếp bệnh giang mai. Quả là éo le khi Hunter không biết rằng mình đã lấy mủ từ một người có cả vi khuẩn lậu lẫn giang mai. Hunter đã sai. Lậu và giang mai là hai loại bệnh khác nhau, và ông tiêm vi khuẩn này vào người để rồi... chẳng giải quyết được chuyện gì cả.
5. Ăn sỏi, mùn cưa, bi thép, lông vũ, cuộn bông và nhiều thứ khác
Frederic Hoelzel thực sự sở hữu cái dạ dày chẳng khác nào... thùng rác. Người ta thường chọn nhịn ăn làm phương pháp giảm cân cực đoan, còn Hoelzel thì ăn tất cả những thứ không phải thực phẩm, bao gồm sỏi, mùn cưa, bi thép, lông vũ, cuộn bông, nút chai... để chứng minh cơ thể người sẽ không tiêu hóa được chúng. Thấy bản thân cũng đang thừa hơi nhiều cân, Hoelzel lại càng ăn nhiều những thứ không phải thực phẩm hơn.
Sau thí nghiệm lạ này, Frederic Hoelzel thành công trong việc khám phá ra một viên sỏi sẽ mất 52 tuần để đi qua ruột, vòng bi thép mất 80 giờ, cục vàng tốn tới 22 ngày và một sợi dây thừng thì chỉ mất có tiếng rưỡi. Phải rồi, ngoài việc này thì Frederic Hoelzel đã chứng minh được điều mà ai cũng biết, đó là "không phải cái gì chúng ta cũng ăn được". Chỉ vậy thôi.
Tổng hợp